Trong kỷ niệm thương yêu của con đối với người Cha kính mến Tất cả mọi người trong gia đình chầm chậm quì xuống, nhìn lên tượng Phật ph...
Trong kỷ niệm thương yêu của con đối với người Cha kính mến
Tất cả mọi người trong gia đình chầm chậm quì xuống, nhìn lên tượng Phật phía trên, gương mặt bình an của Ngài làm tôi cảm thấy dễ chịu
Khi bước vào chánh điện, chúng tôi thường bị quyện vào không khí tràn ngập khói hương lan tỏa
Âm thanh của những hồi chuông tỉnh thức gióng lên vang vọng khắp Chùa, trong khi chúng tôi quì xuống trước bàn Phật khấn nguyện và tiếng mõ trầm hùng quyện lấy lời kinh ngân nga vào trong không khí trang nghiêm
Thỉnh thoảng tôi ngước nhìn lên gương mặt từ tốn của Cha tôi, tưởng tượng mỗi tiếng mõ lời kinh là từng tiếng đập từ trái tim của cha tôi। Trái tim là nguồn sinh lực của sự sống.
Thuở ấy tôi nào hiểu cuộc sống là gì? Tôi cũng không hiểu được thế nào là những nỗi gian lao, khổ cực chăm sóc nuôi nấng con cái, sự khổ cực gian lao mà Cha đã lo cho Mẹ thân yêu, các anh chị em và cho chính tôi.
Nhắm mắt lại. Tôi khấn nguyện, đôi khi còn ngỡ mình đang sống trong mơ, với niềm tin: trái tim của Cha vẫn còn đập cùng với thời gian và với nhịp điệu trầm ngâm của tiếng mõ. Nhưng rồi thực tại đã đánh thức tôi rằng. Tất cả tình thương yêu chân thật và trọn cuộc đời của Cha dành cho chúng tôi đã mất, dù tôi không khóc, nước mắt tôi không chảy, nhưng trong sâu thẳm của tâm hồn, tôi vẫn còn khóc mãi Cha tôi. Thời gian trôi qua, tôi dễ dàng chấp nhận sự qua đời của Cha, nhưng không bao giờ quên được những kỷ niệm thương yêu của Cha vốn đã khắc sâu vào tâm tư tôi, thân xác của Cha có thể yên lặng nhưng Chơn linh Cha có lẽ đang Siêu thoát. Cha tôi đang sống trong tất cả trái tim của chúng tôi, nơi tôi biết Cha vẫn hằng ngự trị.
Nuốt đi những giọt nước mắt đau đớn, chúng tôi tiếp tục tụng kinh. Khi ấy; bên ngoài tiếng mưa rơi nhẹ và đều trên mái ngói, chen lẫn vào những âm thanh khác nhau của ngoại vật, chúng khiến tôi cảm nhận được rằng: sự sống là một cái gì quí giá. Tôi bắt đầu hiểu ý nghĩa cuộc đời, ý nghĩa của tình thương và sẽ luôn luôn trân trọng chúng, bởi vì khi chúng mất đi sẽ vĩnh viễn không có gì thay thế được.
Âm thanh của tiếng chuông Chùa một lần nữa gióng lên cắt ngang sự suy nghĩ của tôi và tôi chợt hiểu rằng tình yêu của Mẹ cũng giống như của Cha, đó là dòng suối ngọt ngào triền miên tuôn chảy, Cha Mẹ là một món quà thiêng liêng to lớn nhất mà cuộc đời đã trao tặng cho chúng ta.
“Một lần ra đi là một lần vĩnh biệtNhục thân Cha lặng lẽ khép trong quanGian phòng thân yêu nghi ngút khói hương trầmÁnh nến đỏ lung linh lòng tắc nghẹn
Cha nằm đó như giất ngủ dài thanh thảnCổ quan tài buồn thảm bóng đêm đenGiờ di quan các con đau đớn vô cùngSầu dáng Mẹ lệ nhòa lay tóc trắng
Con đường ấy im lìm sao trống vắngTừng đoàn người gạt lệ tiễn Cha điCất bước chân như xé nát tâm hồnĐau xót lắm những người con ở lại
Buồn sỏi đá dưới chân người quá cốMộ huyệt vô tình che kín hình hài chaLá vàng rơi, thời gian như lắng lạiGió chiều hiu hắt con buồn xa cha”
T.Nguyên Trực (Bính Tý - 1996)
Trong kỷ niệm thương yêu của con đối với người Cha kính mến
Tất cả mọi người trong gia đình chầm chậm quì xuống, nhìn lên tượng Phật phía trên, gương mặt bình an của Ngài làm tôi cảm thấy dễ chịu
Khi bước vào chánh điện, chúng tôi thường bị quyện vào không khí tràn ngập khói hương lan tỏa
Âm thanh của những hồi chuông tỉnh thức gióng lên vang vọng khắp Chùa, trong khi chúng tôi quì xuống trước bàn Phật khấn nguyện và tiếng mõ trầm hùng quyện lấy lời kinh ngân nga vào trong không khí trang nghiêm
Thỉnh thoảng tôi ngước nhìn lên gương mặt từ tốn của Cha tôi, tưởng tượng mỗi tiếng mõ lời kinh là từng tiếng đập từ trái tim của cha tôi। Trái tim là nguồn sinh lực của sự sống.
Thuở ấy tôi nào hiểu cuộc sống là gì? Tôi cũng không hiểu được thế nào là những nỗi gian lao, khổ cực chăm sóc nuôi nấng con cái, sự khổ cực gian lao mà Cha đã lo cho Mẹ thân yêu, các anh chị em và cho chính tôi.
Nhắm mắt lại. Tôi khấn nguyện, đôi khi còn ngỡ mình đang sống trong mơ, với niềm tin: trái tim của Cha vẫn còn đập cùng với thời gian và với nhịp điệu trầm ngâm của tiếng mõ. Nhưng rồi thực tại đã đánh thức tôi rằng. Tất cả tình thương yêu chân thật và trọn cuộc đời của Cha dành cho chúng tôi đã mất, dù tôi không khóc, nước mắt tôi không chảy, nhưng trong sâu thẳm của tâm hồn, tôi vẫn còn khóc mãi Cha tôi. Thời gian trôi qua, tôi dễ dàng chấp nhận sự qua đời của Cha, nhưng không bao giờ quên được những kỷ niệm thương yêu của Cha vốn đã khắc sâu vào tâm tư tôi, thân xác của Cha có thể yên lặng nhưng Chơn linh Cha có lẽ đang Siêu thoát. Cha tôi đang sống trong tất cả trái tim của chúng tôi, nơi tôi biết Cha vẫn hằng ngự trị.
Nuốt đi những giọt nước mắt đau đớn, chúng tôi tiếp tục tụng kinh. Khi ấy; bên ngoài tiếng mưa rơi nhẹ và đều trên mái ngói, chen lẫn vào những âm thanh khác nhau của ngoại vật, chúng khiến tôi cảm nhận được rằng: sự sống là một cái gì quí giá. Tôi bắt đầu hiểu ý nghĩa cuộc đời, ý nghĩa của tình thương và sẽ luôn luôn trân trọng chúng, bởi vì khi chúng mất đi sẽ vĩnh viễn không có gì thay thế được.
Âm thanh của tiếng chuông Chùa một lần nữa gióng lên cắt ngang sự suy nghĩ của tôi và tôi chợt hiểu rằng tình yêu của Mẹ cũng giống như của Cha, đó là dòng suối ngọt ngào triền miên tuôn chảy, Cha Mẹ là một món quà thiêng liêng to lớn nhất mà cuộc đời đã trao tặng cho chúng ta.
“Một lần ra đi là một lần vĩnh biệt
Nhục thân Cha lặng lẽ khép trong quan
Gian phòng thân yêu nghi ngút khói hương trầm
Ánh nến đỏ lung linh lòng tắc nghẹn
Cha nằm đó như giất ngủ dài thanh thản
Cổ quan tài buồn thảm bóng đêm đen
Giờ di quan các con đau đớn vô cùng
Sầu dáng Mẹ lệ nhòa lay tóc trắng
Con đường ấy im lìm sao trống vắng
Từng đoàn người gạt lệ tiễn Cha đi
Cất bước chân như xé nát tâm hồn
Đau xót lắm những người con ở lại
Buồn sỏi đá dưới chân người quá cố
Mộ huyệt vô tình che kín hình hài cha
Lá vàng rơi, thời gian như lắng lại
Gió chiều hiu hắt con buồn xa cha”
T.Nguyên Trực (Bính Tý - 1996)